Ai Rồi Cũng Lớn
23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
in23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
in23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
insometimes I just feel it’s only me who never became who they thought they’d be
Non, Rien de rien Non, je ne regrette rien Car ma vie, car mes joies Aujourd’hui ça commence avec toi
Il est entré dans mon cœur Une part de bonheur Dont je connais la cause
I did it my way
23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
in23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
intình yêu chưa xa đã nhớ lời yêu tan trong tiếng mưa
23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
init’s strange how your childhood sort of feel like forever. then suddenly you’re sixteen and the world becomes an hourglass and you’re watching the sand pile up at the wrong end. and you’re thinking of how when you were just a kid, your heartbeat was like a kick drum at a rock show, and now it’s just a time bomb ticking out. and it’s sad. and you want to forget about dying. but mostly you just want to forget about saying goodbye.
Beau Taplin
Saigon, đêm trời lộng gió
181216 115345
23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
in23 Friday Sep 2016
Posted Uncategorized
in02 Thursday Jun 2016
Posted Uncategorized
inBữa đó Saigon nắng nóng lắm, tháng 6 mùa thi năm nào mà ông trời ổng hổng nắng như điên như vầy.
Tháng sáu năm đó, có thằng nhóc kéo vali, bỏ Saigon sau lưng, vượt đại dương đến với mùa đông.
Mùa đông của xứ sở xa lạ hoắc, nơi của những con người nói một thứ tiếng cũng lạ lẫm (xạo đó, không biết nói tiếng dễ dầu gì được cho qua bên này).
Lúc ra đi là lúc thằng nhỏ biết mình đã bỏ lại con đường hoa hồng sau lưng, bắt đầu bước từng bước trên một con đường khác. Con đường có hoa, có chó sói, có Thạch Sanh mà cũng lắm Lý Thông.
Vậy đó, mà đã năm năm rồi!
12 Wednesday Aug 2015
Posted Uncategorized
in1. Về với Saigon, là về với những kỷ niệm trải dài từ lúc bé xíu cho tới thời đại học. Những tháng năm đó, hạnh phúc đong đầy xen lẫn với nước mắt. Đó là hơn hai mươi năm của những nụ cười ngây ngô, của cái nhìn ngượng ngập đầu đời, của ánh mắt bối rối nhìn nhau một sáng mát trong dưới những hàng me trước mái trường cấp ba. Saigon nhìn tôi lớn, ngó tôi bước qua thời vụng dại cũng đầy lầm lỗi như tất thẩy những ai đã từng đi qua nó. Saigon chứng kiến tôi khoá những mảnh vụn của mối tình đầu vào hộp và mãi mãi không ngó lại nó nữa. Thành phố này do vậy mà luôn đặc biệt trong tôi.
2. Saigon của tôi, còn là ánh đèn màu, là bến Bạch Đằng ba hay chở tôi dạo một vòng những tháng năm bé dại. Con đường đó, ngọn đèn vàng đó, tôi bỗng thấy mình đang lướt qua nó trong vô thức, như một giấc mơ nào đó đang ngủ vùi bỗng trở mình thao thức. Tôi nhận ra, bao nhiêu năm trôi qua thì Saigon vẫn vậy, vẫn ánh đèn màu quyến rũ những đôi mắt trẻ thơ, vẫn là khát khao của bao người ước một lần được đến đây, được ở lại hầu an cư lạc nghiệp ở mảnh đất này.
3. Saigon bao năm rồi vẫn chẳng đổi thay. Chỉ có tôi đã không còn là thằng nhóc 18 tuổi ngày nào. Nhưng sao, mỗi lần về với Saigon, tôi như luôn được sống lại những tháng ngày đôi mươi ấy! Phải chăng vì tôi luôn có thể tìm thấy mình của ngày hôm qua?!?
4. Phong socola tuổi 18 ngọt ngào ngày xưa, nay chỉ còn là vị ngọt gắt nơi cuống họng.
20 Tuesday Aug 2013
Posted Uncategorized
inTháng 8, cuối mùa đông, trời bớt lạnh hẳn và nắng ấm tràn về nhiều hơn, nhuộm vàng bãi cỏ trước nhà vốn xanh rì nay xơ xác sau một mùa lạnh. Mấy cụm hoa thuỷ tiên dọc đường len lén nở bông vì tưởng mùa xuân tới nơi mất tiêu rồi. Có dè đâu mùa đông núp sẵn đâu đó và chỉ chực chờ có vậy, nhảy bổ ra mà kêu lên rằng, mấy cưng ơi đừng vội mừng à nghen, trời nắng đẹp vậy chớ vẫn đang là mùa của tui đó nha.
Và như để khẳng định, mùa đông lấy hết sức mình thổi lùa những cơn gió cuối mùa rét mướt tràn qua thành phố. Ai đó quơ vội một manh áo ấm choàng lên người, quàng sơ sài chiếc khăn quanh cổ để làm dáng nhiều hơn là giữ ấm. Mọi người lại xuýt xoa nói với nhau, trời lạnh hén! Chỉ có thành phố vẫn bình thản, vì phố biết năm nào mùa đông chẳng làm vài cơn lạnh cuối mùa như vậy trước khi đi nghỉ dưỡng ở Bắc bán cầu, nhường Nam bán cầu lại cho mùa xuân tung hoành. Cứ như là mùa đông sợ mọi người ở thành phố này, sợ cả phố nữa, sẽ quên mất mình, sẽ quên rằng từng có mùa mọi người thu mình trong chiếc áo măng tô kiểu cách, thích thú lướt theo từng cơn gió lạnh trên phố.
Con người sống ở đời, phải chăng cũng sợ bị lãng quên như vậy?
Hôm nay khi thả mình trôi theo những cơn gió lạnh cuối mùa, tôi nghe lời phố thầm thì trong gió, quên sao được mà quên.